Kính bạch Sư Phụ,
Làm lễ ma chay cho thần thức như thế nào là đúng cách?
Thần thức cần Pháp thực, hơn cần Vật thực.
Trong vòng 49 ngày, thần thức chưa biết được mình thác sanh vào đâu. Cho nên trong thời gian đó, vẫn còn lẩn quẩn với gia đình, với thân tộc để tìm lại hơi hướm,vì còn nghĩ rằng mình chưa qua đời. Do đó mà mới phải còn cho thần thức ăn uống. Thật ra, thần thức cần Pháp hơn cần ăn. Chính những điều giảng cho thần thức nghe mới làm cho thần thức có thể nhẹ nhàng cất bước chớ không phải cho thần thức ăn.
Tuy nhiên, muốn cho ăn cũng không sao cả, nhưng tốt nhất là vừa cho Vật Thực mà lẫn luôn Pháp Thực thì quý giá vô cùng. Thời gian 49 ngày coi như là giai đọan thử thách cuối cùng cho thần thức để xem thần thức có biết ăn năn sám hối hay không.
Thật sự ra thế giới cõi âm hàng hàng lớp lớp. Thế giới cõi người cũng hàng hàng lớp lớp. Con bước chân ra khỏi nhà là sẽ thấy rất đông người vây quanh. Ở thế giới cõi âm cũng y như vậy, cũng có đời sống của thế giới cõi âm. Khi người chủ lễ làm chay siêu độ, có 2 trường hợp:
Siêu độ cho 1 người, và đích danh 1 người mà thôi
Siêu độ cho một số đông, không biết họ tên gì...
Nếu là chỉ cho một người duy nhất, thì rất dễ dàng để tính toán với 1 cái vong, vì thường là thân nhân của mình, cho nên mình biết rất rõ về vong linh đó. Nhưng khi có quá nhiều vong linh, mình không thể nào biết rõ đích xác như thế nào, trong số những vong linh đó, có những vong linh mới mất, cũng có những vong linh mất đã lâu nhưng không siêu thoát được vì không có ai chỉ dẫn, không có ai giúp đỡ. Vì vậy, những vong linh này cũng giống như là những người trên dương thế, lang thang hết nơi này tới nơi kia, trong cảnh tối tăm. Tại sao trong cảnh tối tăm? Vì họ không nhận chân ra được điều hay lẽ phải, điều tốt điều xấu, điều nên làm, điều không nên làm. Cho nên vì vậy họ cứ lang thang hết nơi này tới nơi kia.
Nếu bây giờ tụ họp họ lại, cho họ nghỉ ngơi, cho họ được no nê ấm áp, thì chừng đó sẽ tạo phương tiện để dẫn dắt họ, vì họ là những kẻ "đầu đường xó chợ." Trên dương thế, đôi khi có những kẻ lang thang không nhà không cửa, mình cũng phải tụ họp họ lại để mà giúp đỡ họ, thì ở cõi âm cũng thế. Không phải các vong nào cũng đều sáng suốt để nhận ra được mình đang làm gì, sẽ phải làm gì? cho nên, cần phải có người dẫn dắt rất nhiều.
Siêu độ cho vong, không chỉ là cho vong ăn uống, mà điểm chánh yếu là làm sao để cho vong nhận chân ra được mình đang ở cảnh tối tăm, và một khi vong hiểu được điều đó, biết ăn năn sám hối những điều mình đã làm, thì tức khắc sẽ bước ra khỏi cảnh tối tăm, và sẽ nhìn thấy được ánh sáng, và theo ánh sáng để tìm đến nơi rốt ráo.
Nếu không hiểu thấu đáo việc siêu độ vong, thì sẽ mất nhiều công sức mà không giúp ích gì được cho vong linh. Nếu người chủ lễ không đem hết tâm lực của mình, không đem hết tấm lòng của mình để mà giúp đỡ cho vong, thì sẽ phí thời giờ, phí công sức, không mang lại kết quả tốt đẹp.
Ngoài ra đối với những vong linh cứng đầu, cứng cổ, ương ngạnh, thì chủ lễ không có tư cách sẽ làm cho vong linh oán hờn thêm, không tốt, không tốt.
Kính bạch Sư Phụ,
Khi đã là thần thức rồi, thì họ có bíết họ mang những nghiệp gì hay không?
Những nghiệp, những tội nằm trong a lại gia thức mà thần thức phải mang theo. Thần thức sáng suốt thì có thể hiểu được mang máng những gì mình đã tạo ra. Còn thần thức không sáng suốt thì hoàn toàn mù mịt, không biết mình đã làm những gì.
Do đó, Thầy mới nói rằng, người chủ lễ vô cùng quan trọng, vì phải giúp cho thần thức sáng trí ra, hiểu rỏ ra là mình đã có làm điều sai trái. Cho nên, nếu thần thức lúc còn tại thế hiểu được chút ít đạo pháp, thì khi bỏ xác thân, thần thức cũng sáng suốt nhẹ nhàng rồi nương theo lời dẫn dắt của chủ lễ mà cất bước ra đi.
Nếu thần thức khi còn tại thế không biết tu tập, không hiểu đạo pháp, phần tâm linh mù mịt, thì khi bỏ xác thân cũng sẽ mù mịt, rất khó hướng dẫn, cho nên kéo dài thời gian 49 ngày, mỗi ngày một chút, để giảng cho thần thức hiểu, để tìm đủ mọi phương tiện giúp cho thần thức sáng suốt ra. Thần thức sáng suốt có thể ra đi thanh thoát trước 49 ngày. Thần thức còn tối mù mịt, sẽ phải dẫn dắt mỗi ngày để cho thần thức được sáng suốt ra, vì vậy phải mất đến 49 ngày.
49 ngày là thời gian đặc ân cho thần thức, mà cũng là thời gian thử thách lần cuối cùng cho thần thức vì có những thần thức rất là bướng bỉnh, không nghe lời và luôn chống đối, vì vậy nếu trong thời gian đó không sửa đổi tâm tánh thì nhất định phải bị đọa, hay phải theo nghiệp của mình mà đi.
Kính bạch Sư Phụ,
Nếu gặp một thần thức chưa được sáng trí, trong 49 ngày thường xuyên trì Chú cho thần thức đó thì có thể giúp cho họ được sáng trí hơn không?
Người chủ lễ sẽ phải dùng đủ mọi phương tiện. Vì người chủ lễ không biết được thần thức nào là sáng suốt, thần thức nào là bướng bỉnh, cho nên người chủ lễ phải dùng đủ mọi phương cách để giúp đỡ cho thần thức. Nếu gặp thần thức hiểu biết, sáng suốt thì họ sẽ đi rất sớm. Nếu gặp thần thức bướng bỉnh không nghe lời, thì cũng sẽ tối đa là 49 ngày, sau đó rồi thì nhiệm vụ của người chủ lễ chấm dứt, và thần thức đó sẽ theo nghiệp của mình mà đi.
Kính bạch Sư Phụ,
Phải làm cách nào để giúp một thần thức đọa đia ngục thoát khỏi cảnh đọa đày?
Khi một thần thức bị đọa có nghĩa là thần thức đang bị giam cầm ở địa ngục. Thật sự ra chuyện giam cầm ở địa ngục là do tâm chiêu cảm mà ra, chớ không phải địa ngục được xây cất kiên cố. Sẽ có vô số địa ngục, nhưng tất cả do tâm chiêu cảm mà ra. Nếu một thần thức sau 49 ngày vẫn còn tánh bướng bỉnh, tâm vẫn còn quá ác độc, không ăn năn, không cải sửa thì những nghiệp chướng nào nặng nề nhất sẽ chiêu cảm để tạo ra địa ngục từ ở nghiệp chướng đó. Và thần thức đó sẽ phải chịu đựng những hình phạt của địa ngục do mình chiêu cảm ra.
Tuy nhiên, nếu thần thức đó có một chút ăn năn sám hối, thầy bảo rằng "một chút" thôi, không cần nhiều, tức khắc Ngài Địa Tạng sẽ giúp cho thần thức đó được sáng suốt để tìm người giúp đỡ cho mình trên dương thế. Cho nên, nếu thân nhân hay bạn bè, hay người quen biết nhìn trong giấc mơ, thường là trong giấc mơ, thấy được người đó một lần hay hai lần, thậm chí đến ba lần là phải biết chắc chắn rằng là người đó đang nhờ mình để giúp cho họ. Thì khi đó, người đó sẽ hoặc tự mình, hoặc nhờ người nếu mình không đủ khả năng, để giúp đỡ cho thần thức.
Muốn giúp đỡ cho thần thức, duy nhất chỉ một điều là thần thức phải ăn năn sám hối. Kêu gọi thần thức đó, nói chuyện với thần thức đó. Đừng tưởng rằng không giao cảm được. Kêu đích danh thần thức đó, quán tưởng đến thần thức đó, sẽ giao cảm được, và những lời khuyên bảo của chủ lễ, thần thức đó sẽ cảm nhận được. Một khi cảm nhận được rồi thì sẽ có sự rung động. Sự rung động đó là sự rung động chân thật, tức khắc địa ngục sẽ biến mất và thần thức sẽ được thoát khỏi cảnh bị đọa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét