GIỚI và GIỚI GIẢI THOÁT


GIỚI quan trọng đối với người tu Phật đến nỗi Kinh Đại Phương Tiện Phật Báo Ân viết: "Ví thử một trăm hay ngàn vạn vị A La Hán được vào Niết Bàn thì từ vị A La Hán đầu tiên cho đến vị A La Hán cuối cùng đều do công đức Trì Giới mà được thành tựu đạo quả" (tr.388). Trong Kinh Lăng Nghiêm, khi Ngài Anan bạch Phật: "Bạch Thế Tôn, chúng sanh đời sau cách Phật càng xa, lại gặp chúng tà sư ngoại đạo nói pháp nhiều như cát bụi. Vậy nếu có chúng sanh phát tâm tu hành thì làm sao để tránh xa các ma chướng, đối với Đạo Bồ Đề tâm không thối lui?". Phật đáp "Ông hỏi phương pháp tu hành để độ chúng sanh trầm luân đời sau. Vậy ông nên chú ý nghe, ta sẽ vì các ông chỉ dạy: Này Anan, ông thường nghe ta dạy, tu hành quyết định phải đủ 3 điều:
1/- Dùng Giới luật nhiếp phục tự tâm.
2/- Nhơn Giới mới sinh Định.
3/- Nhơn Định tâm phát Huệ."
Theo đó, tu Phật không thể thiếu Giới, vì không có Giới thì không có Định, không có Huệ, mà Huệ chính là trí hiểu biết để hành giả tự biết lối mà đi trên con đường tu hành, được Phật gọi cách khác là: "Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi".
GIỚI được Kinh Đại Bát Niết Bàn ví như là phao, như là thuyền, đò, để người giữ nhờ đó mà bơi qua sông Sinh Tử. GIỚI gồm có 5 thứ: SÁT, ĐẠO, DÂM, VỌNG NGỮ và TỬU.
Nhiều người đã giữ GIỚI như một điều bắt buộc rồi lúc nào cũng thấy khổ sở vì bị ràng buộc, quay đâucũng sợ đụng Giới. Người truyền Giới cũng không giải thích rõ, chỉ biết đó là những điều cấm kỵ đối với người tu, không biết việc Giữ Giới là vì lợi ích của bản thân người giữ, không phải Phật bắt giữ mà không có mục đích.
Chúng ta thử phân tích xem Giới là gì? Lợi ích như thế nào?
Trước hết là GIỚI SÁT
Con người có cái thân là bắt buộc phái ĂN để cho nó có năng lượng mà tồn tại. ĂN cũng có nhiều cách. Có người cả đời Trường Chay vì cho rằng ăn thịt động vật thì không thanh tịnh, không có thanh khí, khi tu hành thì không thể đạt được cảnh giới cao. Có người ăn chay vì không muốn vướng vào Nghiệp Sát, vì lòng từ bi đối với các sinh vật. Có người ăn chay chỉ vì giữ sức khỏe, không có mục đích gì khác.
Mọi người vẫn cho là "vật dưỡng sinh", tại sao đã ăn lại không chọn miếng tươi, ngon mà ăn, vì thịt để lâu thì dễ nhiễm khuẩn, mất vệ sinh. Từ đó họ phải ăn thịt tươi của những động vật còn đang sống như heo, bò, gà, vịt, tôm, cá. Như thế là họ cướp đi sinh mạng của những con vật để phục vụ cho cái Khẩu của mình.
Nói về GIỚI SÁT, ta thấy Kinh Đại Phương Tiện Phật Báo Ân viết như sau: "Như tôi không muốn chết, tất cả ba cõi, hai mươi lăm cõi, loài có hình, không hình, loài bốn chân, nhiều chân, mãi cho đến loài bé nhỏ như loài kiến vv… phàm loài nào có thân mạng đều không muốn chết như tôi. Cho nên Bồ Tát cho đến phải tán thân mất mạng, trọn không cướp đoạt thân mạng của kẻ khác".
Kinh Lăng Nghiêm khẳng định: "Ông tu hành quyết cầu ra khỏi trần lao, nếu không đoạn trừ tâm sát hại thì cảnh trần lao không bao giờ ra khỏi". Như vậy một điều chắc chắn là người muốn tu Phật cho thành công thì không bao giờ nên dính tới NGHIỆP SÁT.
ĐẠO có nghĩa là "Lấy của người khác những gì thuộc sở hữu của họ". Từ tiền của, cho đến văn chương, ý tưởng. Về Giới ĐẠO kinh viết như sau: "Như tôi có tiền của, lụa là, y phục, chăn đệm, thức ăn uống, voi, ngựa, xe cộ, quốc thành, thê tử, thân thể tay chân, tôi thường cúng dàng, ủng hộ. Nhưng tôi không muốn người khác xâm chiếm của tôi. Tất cả chúng sinh cũng lại như thế. Cho nên Bồ Tát cho đến phải tán thân mất mạng, đối với y phục, của cải, thức ăn uống của chúng sinh, trọn không sinh tâm cướp đoạt".
Kinh Lăng Nghiêm viết: "Anan, Ông tu Thiền Định, nếu không đoạn trừ tâm trộm cướp mà muốn cầu cho được Đạo quả thì cũng như người rót nước vào chén bể mà muốn cho đầy. Dầu trải qua bao nhiêu kiếp cũng không thể đầy được. Ông nên dạy người tu hành điều thứ ba quyết định là phải đoạn trừ tâm trộm cướp".
GIỚI DÂM Kinh viết: "Như tôi không nuốn người khác dụ dỗ cướp đoạt chị em, thê thiếp có nhan sắc của tôi. Tất cả chúng sinh cũng lại như thế. Cho nên Bồ tát mãi đến phải tán thân mất mạng quyết không sinh ý nghĩ tà vạy khởi tâm nhiễm ô đối với sắc đẹp của kẻ khác, phương chi còn làm những sự phạm Dâm, tham ác".
Kinh Lăng Nghiêm viết; "Anan, ông tu thiền định, nếu không đoạn lòng dâm thì cũng như người nấu cát muốn cho thành cơm, dầu trải lâu bao nhiêu kiếp cũng không thành cơm được".
GIỚI VỌNG NGỮ được viết như sau: "Như tôi không đối trước mặt thì khen ngợi, sau lưng thì chê bai, nói lưỡi đôi chiều, nói ác khấu để gia hại tôi. Tất cả chúng sinh cũng lại như thế. Cho nên Bồ Tát cho đến phải tán thân mất mạng trọn không nói lưỡi đôi chiều gây sự rối loạn giữa kẻ kia người này."
Người chân chính còn không nói những lời vô ích huống chi là khoác lác, phô trương, chuyện có nói không, không nói có, hoặc nói để hơn thua, tôn vinh mình, hạ thấp người, gây chia rẽ… Bởi suy cho cùng, mục đích của VỌNG NGỮ không ngoài đề cao bản thân của người nói để không cầu Danh thì cầu Lợi! Kinh Lăng Nghiêm viết: "Anan, nếu người tu hành không đoạn trừ Đại Vọng Ngữ mà muốn được đạo thì cũng như người lấy đồ hôi tanh tô đắp thành hình cái chiên đàn, muốn cho thơm chừng nào thì lại càng hôi nhơ chừng nấy. Cái nhơn đã chẳng ngay thì kết quả phải cong vậy. Những người như thế mà cầu quả Phật Bồ Đề thì cũng như người muốn tự cắn cái rốn của mình, làm sao cắn được!"
RƯỢU là thức uống làm cho tâm trí mê mờ. Kinh Đại Phương Tiện Phật Báo Ân viết: "Uống rượu là nguồn gốc của sự buông lung, dông dở, có thể phạm vào 4 Giới khác. Như trong thời Đức Phật Ca Diếp có một người Ưu Bà Tắc vì say rượu mà phạm gian với vợ người khác, bắt gà của người ta để giết. Đến khi người ta hỏi tại sao thì chối là không làm gì cả. Vì say rượu có thể gây nên 4 tội nghịch nữa" (tr.385).
"Xẻo một dao phải đền một dao. Giết một mạng phải đền một mạng". Đó là luật Nhân Quả. Nhưng vì trước khi vào tu hành chúng ta chưa hiểu điều đó, nên Đức Thích Ca phải buộc GIỮ GIỚI nhằm bảo vệ ta. Phải chăng trước kia ta như con ngụa không cương, quen chìu theo mọi nhu cầu của cái Thân, bất chấp làm tổn hại người khác, không cần biết hậu quả sẽ ra sao? Nhờ có GIỚI như bờ bao, như vòng đai để người trong đó được an toàn, không tạo ác Nghiệp, để dù có đi chưa trọn con đường giải Thoát thì kiếp sau cũng không phải sa vào ác đạo.
Khi có GIỚI là người tu đồng thời dừng tạo Nghiệp và bắt đầu theo hướng dẫn của Đạo Phật mà quan sát chính mình và các pháp, lần hồi sẽ nhận ra là mình và những loài có thân mạng đều bình đẳng, cái Thân đều là Tứ Đại hợp thành, và khi sống trong đó đều không muốn ai cướp đi sinh mạng. Chính xã hội cũng chỉ dùng án tử hình, loại ra khỏi cuộc sống những kẻ nguy hiểm cho xã hội không thể cải tạo. Còn chúng ta, đã may mắn được làm người, được sống một cuộc đời tự do, không ai săn đuổi, tìm giết. Chết còn được làm đám ma linh đình, mồ yên, mả đẹp, sao nỡ lòng vì chút vị ngon cho cái Khẩu mà cướp đi sinh mạng của những loài vật bé nhỏ, sống vất vưởng, bị đủ thứ sinh vật khác lớn hơn hiếp đáp? Chúng nó cũng có đôi, có cặp, có con cái tức cũng có tình yêu thương, chúng đâu có muốn bị chia lìa! Nếu bị chia lìa, chúng sẽ đau đớn, uất hận, chắc chắn sẽ tìm cơ hội để phục thù. Nhưng người tu Phật không phải vì sợ bị phục thù mà không dám Phạm Giới, mà vì đức Từ, Bi, không hiếp đáp, lấn át người hay sinh vật khác, vì thấy mọi sinh vật đều bình đẳng, đều có Quyền được Sống như nhau.
Người Phật Tử chưa ý thức về Giới rõ ràng, nên vi phạm thì đã đáng chê trách. Người đã dám rời bỏ đời để Xuất Gia mà vẫn không giữ nổi Giới thì quả thật là khó hiểu, trừ trường hợp họ không phát tâm đi tu vì thấy đời là Khổ, mà lại phát tâm vì một lý do nào khác! Dù sao, bản chất con người vốn yếu đuối, nếu lỡ phạm Giới thì Sám Hối rồi dừng lại, còn hơn là tiếp tục che đậy và tái phạm để trở thành thói quen khó bỏ. Việc Phạm Giới chứng tỏ chưa thoát được sự khống chế của cái Thân, vì thế, người phá Giới nên xem lại, nên Quán Soi để hiểu rõ về nó thì mới mong tiến bộ được trên con đường tu, vì việc tu hành chỉ ở hai nơi: Thân và Tâm, do chúng ta chưa thấy được cái Vọng Tâm, nên nó mới tiếp tục lộng hành.
Tóm lại. GIỚI chỉ là "những điều gì mình không muốn người khác làm cho mình thì đừng làm cho người". Đó chỉ là luật công bằng mà thôi. Vì vậy, nếu ta muốn trường thọ, muốn ông bà cha, mẹ, con cháu mãi quây quần bên nhau, không bị chia lìa thì đừng gây Nghiệp Sát. Không giết trâu, bò, gà, vịt, cá, tôm… chúng ta vẫn không đói vì chúng được bày bán ê hề ở siêu thị, ở chợ, hoặc nấu thành món ở các Nhà Hàng. Nhiều người sẵn sàng tạo Nghiệp Sát để kinh doanh, tại sao cứ nhất định phải ăn thịt tươi? Tại sao cùng là sinh vật, chỉ hơn loài khác cái biết suy nghĩ nên thông minh hơn lại dùng sự thông minh đó để bắt giết những sinh vật yếu thế hơn ta? Theo luật Nhân Quả, làm gì thì gặp đó. Nhỡ điều đó xảy đến với ông bà, cha, mẹ, con cái mình thì sao? Ai bảo đảm kiếp này ta được mang thân người thì kiếp sau sẽ lại tiếp tục?
Nhờ Soi, Quán, Tư Duy sẽ giúp cho ta thấy được cái Lý đúng để ý thức về GIỚI rồi tự giữ một cách tốt đẹp hơn, bởi suy cho cùng, một người cứ sống bừa bãi, cứ thấy ai có của tốt là muốn chiếm đoạt. Vợ nhà đã có mà cứ muốn kiếm thêm. Nói thì khoác lác, phô trương, chê người, khen mình. Uống rượu đến say sưa, mất nhân cách... Những người như thế làm một con người bình thường còn chưa được ai tôn trọng nói chi là làm một người tu mà ngay cả đi, đứng, nằm, ngồi cũng phải giữ oai nghi? Như thế xem ra GIỚI có gì đâu ghê gớm khó khăn đến không thể giữ nổi?
Cho nên, người có ý thức sẽ giữ một cách thoải mái, coi như là đương nhiên phải như thế, không thể làm khác. Dù vậy, không phải lúc nào cũng cứng nhắc, khư khư ôm lấy Giới. Đôi khi vì lợi ích cho người khác mà có thể Phá Giới, như Mạt Lợi phu nhân trong kinh Vị Tằng Hữu Thuyết Nhân Duyên, nhờ phá Giới mà cứu được vua khỏi giết trù giám trong cơn nóng giận. Thái Tử nhờ uống rượu với bá quan và chư hầu mà tạo được sự thân thiện, mọi người đều vui vẻ, không còn hiềm khích, gây chiến với nhau. Hoặc có cuộc xô xát, có người rượt đuổi để đâm chém nhau, ta biết hướng người trốn chạy, nhưng chỉ hướng khác cũng đâu có phải là Phạm Giới? Do đó, người biết quyền biến thì tùy nghi, bởi có giữ hay phá giới thì cũng chính bản thân mỗi người tự chịu trách nhiệm lấy, Phật khác đâu có thể bị tổn hại, hay buồn phiền vì sự Phá Giới của ta? Kinh Vị Tằng Hữu Thuyết Nhân duyên viết: "Sở dĩ ta bắt phải Giữ Giới là vì người ngu si không có huệ phương tiện, chẳng phải là người trí biết rõ thời nghi vậy". Biết rõ về GIỚI. Biết tại sao nên GiỮ GIỚI. Giữ một cách thoải mái, không hề thấy bị ràng buộc. Đó là người GIỮ GIỚI mà THOÁT GIỚI VẬY.

______________________________________________

(5/2010) 
NEWVIETART

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét